Perhentians Hoang Dại

Tại sao bài Blog đầu tiên của mình là về Perhentians? Phải chăng địa điểm này có gì thú vị khiến mình phải đặt bút viết ngay như thế?

Mình đã muốn viết về thiên đường ấy từ những ngày đầu đặt chân lên đảo, nhưng vẫn chưa có dịp. Dù nằm khá gần với nước ta nhưng cái tên Perhentians lại khá xa lạ đối với cộng đồng du lịch bụi Việt Nam, hay nói khác hơn, nơi này không nằm trong Travel’s Path mà người ta vẫn hay liên tưởng đến khi nhắc tới Malaysia. Và với mình, được đến một nơi “lạ hoắc” như thế lại là một niềm vui nho nhỏ trong hoài bão đặt chân đến mọi miền của thế giới này.

Từ Một Hòn Đảo Vô Danh

Perhentians là cụm đảo nằm ngoài khơi cảng cá Kuala Besut và thuộc địa phận của bang Terengganu, Malaysia. Chỉ có một cách duy nhất để tiếp cận đảo, chính là bắt tàu từ cảng Kuala Besut. Quần đảo gồm hai đảo lớn nổi bật là Perhentian Kecil – tức đảo nhỏ và đảo lớn Perhentian Besar cùng hàng loạt các đảo ngoài khơi khác như Rawa, Tokong Burung hay Tengol.

per
Quần đảo Perhentians trên bản đồ

Perhentians nổi đình nổi đám với dân “Backpacker” quốc tế đã từng không “hot” như bây giờ, đơn giản đây chỉ là một cụm đảo bỏ hoang mà các tàu buôn thường hay dừng lại trước khi cặp bến vào một thành phố cảng nào đó ở Malaysia hay thậm chí là các đảo hương liệu trong khu vực Đông Dương. Thế nhưng, cho đến thế kỷ 19th và 20th, khi nhu cầu du lịch tăng cao, người ta sẵn sàng chi thật nhiều tiền để đến những vùng đất xa lạ. Và từ đó, Perhentians được biết đến như một “Trạm Dừng Chân” đúng như chính cái tên của nó. Dù đã có mặt trên bản đồ du lịch thế giới khá lâu nhưng danh tiếng của thiên đường này chỉ mới nổi lên cách đây không lâu. Nhưng chính trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, người ta ồ ạt đổ xô đến Perhentians. Những nhà hàng san sát hay các resort du lịch đã dần chiếm một diện tích kha khá ở đảo khiến cho một vài người nhận xét rằng, sự thương mại hóa du lịch đã giết chết đảo. Đối với mình, vấn đề thương mại hóa du lịch chỉ là việc sớm hay muộn, quan trọng là đảo vẫn còn giữ được cái nét vốn có riêng khẳng định “thương hiệu không đụng hàng” của mình. Mà thật ra, nếu so với Phi Phi của Thái Lan thì Perhentian chỉ là một hạt cát giữa biển, vì hoạt động về đêm trên đảo không thật sự nổi bật. Nhưng cũng phải công nhận chính quyền bang Terangganu của Malaysia đã làm rất tốt trong việc bảo vệ một phần nào đó hòn đảo “vô danh” này để không giết chết nó như cách mà người ta đã làm với Phi Phi.

Tệp_000 (30)
Ở Perhentians vẫn còn những nơi hoang dại như thế

Cho Đến Khi Cảm Xúc Dâng Trào

Tạm bỏ qua những thay đổi về danh tính của đảo, bạn sẽ thấy rằng ở Perhentians, thời gian dường như trôi rất chậm. Điều này có vẻ khá trái ngược với nhịp sống “du lịch” hối hả của đảo, nhưng đó chỉ là một bộ mặt vốn có của bất cứ hòn đảo du lịch nào mà người ta biết đến. Long Beach chính là ví dụ điển hình. Dù mang danh là nơi đông vui và nhộn nhịp nhất đảo nhưng mình thấy, Long Beach cũng có nét êm đềm của nó. Khoảnh khắc đẹp nhất của bãi tắm chính là thời khắc đầu tiên của ngày, khi những ánh bình minh bắt đầu xuất hiện. Thức dậy trong “căn chòi” (đúng, không có từ nào khác hơn có thể diễn tả nơi mà mình tá túc qua đêm), mở cửa phòng là một dãy ánh sáng tuyệt đẹp của ngày mới. Cảnh tượng một bãi biển yên bình buổi sớm đã làm mình phải ngẩn ngơ hồi lâu. Và dĩ nhiên, trời càng sáng thì vẻ đẹp ấy dần biến mất, thay vào là đủ thứ âm thanh từ các tàu máy chở khách ra vào đảo hay tiếng ồn ào của du khách ra nằm tắm nắng.

Tệp_000 (33)
Khi các tàu chuẩn bị cập bến Long Beach
Tệp_001 (18)
Bình mình buổi sáng ấy

Nếu buổi sáng, lòng mình lắng lại trước bình minh ở Long Beach thì buổi chiều, mình lại mê mệt trời hoàng hôn tại cầu tàu Coral Bay. Cái cầu tàu dài ngoằng được sơn đủ màu xanh đỏ nhắc mình nhớ mấy kiểu nhà hồi xưa trong xóm, thế là được một trận hồi tưởng trong khung cảnh kỳ diệu cuối ngày. Từ cầu tàu phóng tầm mắt ra biển cả mênh mông, ráng vàng nhuộm khắp lối, xa xa là một vài chiếc tàu đang trở về bãi sau một ngày hoạt động… không biết còn gì trên đời có thể thoải mái và bình dị hơn. Đám cá dưới chân cầu như một điểm nhỏ không thể thiếu trong khung cảnh ấy. Cả bọn ngất ngây cứ đứng ở cầu tàu mà ngắm suốt, chủ yếu là vì không muốn rời đi 😊

Tệp_000 (31).jpeg
Cầu tàu xanh xanh đỏ đỏ…
Tệp_008 (6).jpeg
Mình chỉ cứ muốn ngắm mãi hoàng hôn như thế

Và Cả Những Trải Nghiệm Khó Quên Nữa!

Từ Treking có lẽ sẽ mãi nằm trong từ điển “sẽ làm trong một ngày nào đó” của mình, nếu không có chuyến đi tới Perhentians. Thật ra mà nói thì đoạn đường treking cũng không đến nỗi quá khó, nhưng chắc là lần đầu nên cảm giác rất khác lạ. Trong suốt 1 tiếng treking, vượt qua kha khá những con dốc khúc khuỷu và địa hình lồi lõm, mình đã nghĩ rằng, không biết đến khi nào con đường mòn này sẽ được tráng xi măng, hay thậm chí được lát gạch láng bóng. Mình thực sự không muốn Perhentians sẽ noi gương Phi Phi vì một khi danh tính đã đi xa, thì bạn sẽ không thể nhận ra chính con người thật của mình. Perhentians xinh đẹp và hoang dại dù tồn tại bên ngoài một bột mặt du lịch điển hình, nhưng xin hãy dừng lại ở đó để bảo vệ bản sắc của mình…Lang mang như thế là đủ rồi :D. Từ sau đoạn treking đó, mình lại càng phấn khích hơn khi được nhìn ngắm khung cảnh tuyệt đẹp ở Windmills. Đúng là người ta nói không sai, “thành công không bao giờ giành cho những kẻ nếm trái ngọt”, một giờ đồng hồ đổ mồ hôi giữa thời tiếng nóng bức trên đường mòn trong rừng đã không uổng phí. Mình được hít thật đã bầu không khí mát lạnh, lướt mắt ra xa tới tận đường chân trời. Và đối với những kẻ yêu màu nước xanh như mình thì chuyện đứng trước một tấm gương “lặng” màu xanh trong như vậy quả là không thể tả sao cho hết. Chỉ muốn nhào lấy mà giữ nơi đây làm của riêng cho mình ☹, dù có hơi ích kỷ :D.

IMG_3929 (2)

Tệp_000 (32)
Quang cảnh mình được thưởng ngoạn nơi Windmills

Bạn nghĩ như thế nào về việc ở một mình giữa một bãi biển vắng lặng không có bóng dáng con người? Chắc chỉ có trong phim, chứ bây giờ làm gì còn bãi biển nào mà không có du khách nữa! Mình đã từng nghĩ như vậy cho đến khi đặt chân lên Romantic Beach. Phải nói đó là một trải nghiệm nhớ mãi không quên. Bờ cát kéo dài với những hàng cây treo hằng hà sa số vỏ sò, chạy song song là biển. Nước trong, phẳng lặng, tuyệt đối không có một bóng người ngoại trừ nhóm mình. Chắc chỉ có trong mơ mình mới nghĩ đến… Điều đặc biệt khiến cho Romantic Beach trở nên vi diệu như thế chính là việc nó nằm ở góc khuất và cách xa các bãi chính như Long Beach và Coral Bay. Thời gian ở Romantic Beach như ngưng đọng lại khi bên tai chỉ còn tiếng gió thổi và tiếng bước chân trên cát. Liệu cuộc đời có thể chỉ tĩnh lặng như thế được không? Câu trả lời chắc là không rồi…

Tệp_007 (6)

Processed with VSCO with f2 preset
Một góc nhỏ ở Romantic Beach

 

Và cuối cùng, không thể không kể đến trải nghiệm lặn Snorkel ngắm san hô, điều mà mình đã làm trước đó ở Phi Phi. Thật ra mà nói thì mình không thích đặc điểm này của Perhentians lắm, do có rất nhiều tour đi lặn hằng ngày, mà như thế thì đúng là thương mại quá. Nhưng cũng không trách ai được, chứ đi biển mà không ngắm san hô thì còn làm gì đây ☹. Nên mình đã chọn một tour đi “khác người” bao gồm các đảo nhỏ như Rawa và Tokong Burung, một tour rất ít thấy trong các review, thậm chí là cả trên Tripadvisor hay Lonely Planet đó nhé. Và phần thưởng thì không có gì xứng đáng hơn (ít ra thì cũng còn tốt hơn là các điểm bình dân mà mình chỉ thấy toàn người là người), đặc biệt là hai đảo Rawa và Tokong Burung. Do máy mình hết pin nên không thể chụp được nhiều ảnh ở hai đảo này, nhưng có thể nói, nếu đảo Perhentian Kecil đẹp 10 thì đảo này chắc cũng phải 7 hoặc 8. Phần san hô ở đây cũng đẹp và nguyên vẹn hơn so với rìa đảo Perhentian Kecil. Mình không xem câu chuyện ngắm san hô là một điểm quá đặc biệt để có thể dâng trào hết cảm xúc. Nói chung cũng thú vị, và bạn cũng nên thử.

Processed with VSCO with f2 preset
Các tàu lặn tại đảo Rawa
Processed with VSCO with f2 preset
Hòn đảo “cô đơn” Tokong Burung

Kết

Ngày về, mình đã phải rất khó lòng mới có thể nói lời tạm biệt với hòn đảo và cả chú chó Bintang dễ thương luôn quấn quít trong suốt những ngày mình có mặt ở đó. Perhentians nên được gọi là một thiên đường có thật, nhưng thiên đường ấy đang có nguy cơ biến mất dần, và như đã nói, đó là một quy luật tất yếu của du lịch. Điều chúng ta có thể làm bây giờ chính là cố gắng đến thăm càng sớm càng tốt. Cảm xúc của mình ở Perhentians đã trôi qua như thế, còn bạn thì sao?

Saimon Tobi

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s