Dù vẫn không nổi tiếng bằng bộ đôi huyền thoại là Bangkok và Pattaya – hai điểm du lịch chính của người Việt, cũng như đa số du khách quốc tế do vị trí thuận lợi và các hoạt động giải trí đa dạng, nhưng vẫn không thể phủ nhận quần đảo Phi Phi là một trong những “miếng bánh ngọt” đáng ghen tị mà xứ sở chùa vàng đang sở hữu. Nhưng rồi, cũng như bao tấm gương khác, Phi Phi đang dần trở thành “một vũng rác” khổng lồ mà danh tính của nó đang dần mai một theo thời gian…

Nhà Hàng, Quán Bar Và Hơn Thế Nữa…
Còn nhớ lần đầu tiên mình biết đến Phi Phi, những cảnh quay sặc sỡ với màu nước biển xanh đến siêu thực, những bar, pub thâu đêm với màn múa lửa điêu luyện trên bãi biển, hay cả nghìn đàn cá bơi lội dưới một dãi san hô đẹp đến siêu thực, tất cả gói gọn trong một clip du lịch dạng viral kéo dài khoảng 5 phút. Và thế là mình nghĩ, ồ, tại sao không thử một lần đến Phi Phi nhỉ, mày vẫn luôn thích thú với biển xanh đấy thôi.
Và sự tình cờ ấy bắt đầu cho chuyến đi đầu tiên ra nước ngoài, đến với một hòn đảo mà chính bộ phim The Beach với vai diễn thành công của tài tử Leonardo Di Caprio cũng không ngờ rằng sức ảnh hưởng của nó đến với hòn đảo lại mạnh như thế.
Đặt chân lên cầu tảo của đảo Phi Phi Don, đảo lớn nhất và là đảo duy nhất có người sống, mình như chết lặng trước sự sôi động và nhộn nhịp ở đây. Người đi ra đi vào tấp nập, tàu vận chuyển khách du lịch đậu kín khắp bãi Long Beach. Phía dưới làn nước xanh màu ngọc bích là những đàn cá nhỏ dạn dĩ. Ấn tượng đầu tiên thật khó mà tả hết, mình chưa từng nghĩ có một đảo du lịch nào lại sầm uất như Phi Phi.


Càng vào sâu bên trong sẽ là các quán bar xập xình, tiệm nails, nhà hàng, nhà nghỉ và thậm chí là cả một đấu trường võ Muay Thái trong lòng hòn đảo. Với một kẻ ham vui như mình thì nơi đây như một thiên đường giải trí giữa biển vậy. Những suy nghĩ về một Phi Phi Don còn chút gì đó hoang dại đã tan biến từ trong đầu mình từ khi nào, vì thực sự, bạn sẽ bắt gặp mọi dấu hiệu của sự phát triển du lịch trên đảo. Điều đó cũng khiến mình có phần thất vọng, nhưng vì là hòn đảo đầu tiên mà mình đến ở nước ngoài, nên mình cũng bị sự náo nhiệt kia lấp hết tâm trí.
Ban đêm ở đảo không phải là tiếng dế kêu, chuột kêu hay những không gian vắng lặng đen đặc của trời đêm, mà là một thứ ánh sáng rực rỡ chói lóa từ những quầy bar với các nghệ nhân múa lửa hắt lên từ ngoài Long Beach. Phía bên trong đảo, nhạc Disco mở xập xình, thỉnh thoảng lại thấy đôi trai gái dắt díu nhau vào một tiệm nails hoặc tatoo hình xăm. Trong lòng mình chợt nghĩ, chậc, thôi kệ, ít ra cũng còn đỡ hơn Pattaya mà. Nếu bạn là fan của những hòn đảo sôi động mà không kém phần xinh đẹp, thì hãy cứ tìm đến Phi Phi Don – đó là những gì mình nghe được từ một tourguide trên đảo.

Thiên Đường Giữa Vịnh Andaman
Trái ngược hẳn với người anh Phi Phi Don nổi bật, Phi Phi Ley thân thiện và hòa đồng nhưng lại chiếm nhiều tình cảm hơn từ các du khách, các anh, chị mê môn lặn biển, lặn ống thở hay đơn giản chỉ là nằm dài trên một bãi biển thanh vắng nào đó đón bình minh
Có khá nhiều đảo ở Phi Phi Don nhưng đa phần dân du lịch vẫn yêu thích cái gọi là Travel’s Path, một phần vì dễ tìm được thông tin cho các tour, các đảo, và cũng vì giá cho một tour như thế sẽ rẻ hơn so với một địa điểm lạ hoắc nào đó.

Ví như vịnh Maya, viên ngọc của Phi Phi Ley, với một lượng khách dày đặc bao phủ toàn bãi biển trong khoảng thời gian từ 9 giờ sáng cho đến chiều, cốt chỉ để ngắm vẻ đẹp ở nơi đã từng in dấu chân của tài tử Leonardo Di Caprio. Điểm lặn san hô Loh Sama cũng nổi bật không kém khi chỉ bên dưới lớp nước trong xanh kia thôi là cả đàn cá sọc rô bơi qua bơi lại giữa rặng san hô đủ màu. Hay Monkey Beach, nơi du khách vẫn hay bàn tán về những con khỉ hoang dại nhưng tinh ranh và có phần xảo trá. Đấy, Phi Phi Ley đẹp lắm, đẹp với những ai chưa một lần nhìn thấy biển màu xanh hay giống như những gì mình vừa kể, đẹp vì nó là một trong những đảo phải đi ở Thái Lan. Trong giây phút sung sướng khi cuối cùng cũng được đứng trước thắng cảnh có một không hai này, trải lòng với chuyến lặn biển đầu tiên trong đời, mình bất chợt nhận ra một sự thật phũ phàng…




Biển Xanh Giãy Chết
Vậy, điều gì đã khiến mình thay đổi 360 độ để viết bài này, chứ không phải là những dòng ngợi khen một địa điểm nóng bỏng tay như thế? Thiết nghĩ, câu trả lời này hẳn phải liên quan đến danh tính và bộ mặt hiện tại của Phi Phi. Ở Phi Phi, ngoài những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, những chuyến tàu đông nghẹt khách hay đám du khách trên vịnh Maya thì còn gì? Rác, là rác… Rác ở khắp nơi, rác bủa vây vịnh Maya, từ dưới biển cho tới trên bãi cát, lấn sâu vào cả khu rừng bên trong.. Mình đã phải hoảng hốt khi thấy chỗ neo đậu của đám tàu Long Tail (một loại tàu đặc trưng của miền nam Thái Lan), toàn là rác, rác trôi lềnh bềnh như chưa có ai được dọn dẹp. Và rồi, một sự thật đau lòng hơn mà mình bắt gặp chính là dầu và nhớt??? Tại sao lại có dầu, nhớt ở đây? Dầu và nhớt từ các con tàu ghé thăm Piley Lagoon, họ tự tiện xả dầu xuống biển, ngay trước mắt mình và biết bao người khác, khiến mình không dám đặt chân xuống vịnh dù đây là một điểm bơi khá đẹp. Có thể họ nghĩ, bấy nhiêu dầu nhớt từ con tàu không thể nào vấy bẩn cả vùng đầm Piley… Và cũng chính mắt mình thấy đám khỉ ở Monkey Beach bị dân du lịch ngược đãi ra sao, họ xem nó như trò tiêu khiển, đùa giỡn với chúng theo cách mà chúng không muốn. Họ cho chúng thức ăn, sau đó đánh chúng vì cướp thức ăn của một kẻ khác đang xâm lấn vùng lãnh thổ sống của chúng? Thử hỏi làm sao chúng có thể “láo toét” như thế nếu hàng ngày, không có cả trăm du khách đến chỉ để check in, để giỡn và lấy bọn chúng ra làm trò cười? Mình rất buồn, thật sự buồn khi trên tàu quay về đất liền. Không biết rồi Phi Phi sẽ ra sao, danh tính của nó một ngày nào đó có còn được xem là hòn đảo thần tiên giữa Thái Lan nữa hay không, hay chỉ còn lại một hệ ý thức cực kỳ đáng trách của cái gọi là du lịch hưởng thụ…
Và Một Tương Lai Mới Đang Mở Ra
Cho đến thời điểm khi mình đang gõ những dòng này, thì chính phủ Thái Lan đã ban hành lệnh bảo tồn đảo Phi Phi khi sự ô nhiễm đã ảnh hưởng đến đảo một cách đáng báo động. Từ tháng 6/2018, quần đảo Phi Phi sẽ nói không với du lịch, đóng cửa để bảo tồn và khôi phục lại những rặng san hô đang ngày đêm bị tàn phá, dẹp đi đống rác chả ai thèm quan tâm ở Maya. Mình không biết liệu rằng chính sách này có giúp Phi Phi thay đổi được diện mạo của nó hiện tại hay không, nhưng chí ít, chúng ta đã có một điểm sáng để mà tin tưởng, cho một tương lai mới mẻ hơn sắp tới…
Saimon Tobi