Đã 5 năm rồi kể từ lần cuối cùng mình đặt chân đến mảnh đất nắng gió – Phan Rang Tháp Chàm. Đâu đó vẫn còn đọng lại mảng ký ức khó phai khi cùng đồng bọn phóng xe trên những con đường hoang sơ với cái nắng như thiêu đốt của tỉnh thành này. Cuộc hành trình nhỏ ấy, có thể xem như một bước ngoặt lớn khiến mình bước ra khỏi vùng an toàn mà dám trải nghiệm, dám thử thách khả năng sinh tồn của bản thân khi phải vượt hết quãng đường 1800km cả đi và về.

Nếu không có đại dịch Covid lần này, có lẽ mình sẽ không quay lại Ninh Thuận, ít nhất là trong năm nay. Và, cũng có lẽ, mình sẽ không thể hiểu rõ được cái đẹp của vùng đất “nắng như Phan, gió như Rang” này. Vậy, Ninh Thuận có gì mà lại khiến mình dễ trải lòng đến vậy? Cùng mình khám phá vẻ đẹp của hòn ngọc thô này nhé
Lưu ý: tất cả ảnh về các địa điểm mình đi trong bài viết này đều là thật và không qua photoshop, chỉnh ảnh ngoại trừ nâng độ sáng, nên mong các bạn không kỳ vọng quá nhiều nếu sự việc/cảnh vật thật không đúng như trong ảnh vì du lịch phụ thuộc rất nhiều vào các yếu tố thời tiết, mùa và lễ tết. Giờ thì – Let’s go
Đây rồi! Phan Rang Tháp Chàm
Các bạn từ Sài Gòn có thể chọn đi xe Phương Trang từ bến xe miền Đông đến bến xe Phan Rang cách trung tâm thành phố 3km hoặc đi tàu hoả đến ga Tháp Chàm cách thành phố 5km. Xe đi mất khoảng 7,8 tiếng và không dừng nghỉ vào ban đêm. Từ Hà Nội có thể chọn đi xe lửa hoặc bay đến sân bay Cam Ranh và đi xe khách xuống Phan Rang nhé!
Mình xuất phát từ Sài Gòn và chọn đi đêm để tiết kiệm một ngày phải ở khách sạn, và vì quỹ thời gian của mình cũng không nhiều để có thể lãng phí một buổi sáng chỉ để ngồi xe. Vậy mà mấy ai ngờ rằng cả đêm đó không ngủ được tý nào, cứ phải giật mình dậy do những vườn thanh long trên đường đi làm loá mắt 😀

Nếu hỏi mình đi Ninh Thuận cần khoảng mấy ngày thì câu trả lời sẽ là 2 hoặc 3 ngày, tuỳ vào quỹ thời gian và lịch trình của bạn. Các điểm đẹp ở Ninh Thuận phân bổ đều khắp tỉnh, đa số là dọc 2 con đường biển phía Nam: từ cảng Cà Ná đến thành phố Phan Rang Tháp Chàm và từ thành phố đến Bình Tiên. Mình đã giành trọn 2 ngày 2 đêm cho Ninh Thuận nhưng bạn có thể đi 3 ngày nếu muốn lịch trình thong thả hơn nhé.
Sau 8 tiếng trên xe với bao nhiêu là háo hức vì sắp gặp lại “cố nhân”, thành phố Phan Rang chào đón mình với một bầu không khí se lạnh của buổi sáng những ngày đầu đông. Ấy vậy mà cái nóng lập tức ập đến chỉ sau đó vài tiếng. Bắt đầu từ 8 giờ sáng, bầu trời mù mịt ban nãy dần chuyển xanh, nắng lên kéo theo cái nóng như “Phan” nổi tiếng của xứ này. Nếu không thích sự hoang sơ của cảnh vật ở đây thì mình cũng đã bỏ cuộc trước cái nóng vừa ẩm vừa gắt dù thời tiết đã bắt đầu vào những ngày đông cuối năm.

Ăn vội một tô bánh canh chả cá thơm lừng nóng hổi để cảm nhận sự đơn giản nhưng hấp dẫn trong phong cách ẩm thực của người Nam Trung Bộ. Bánh canh chả cá không khó tìm ở vùng Nam Trung Bộ này, thậm chí đây còn là đặc sản của cả 4 tỉnh Phan Thiết, Ninh Thuận, Nha Trang và Phú Yên. Món này tuy đơn giản nhưng lại ngon và đủ chất dinh dưỡng. Gía cả lại vô cùng phải chăng, chỉ với 20k đến 30k là bạn đã có một tô bánh canh đầy ấp chả cá và cá thu dầm. Anh chủ nhà Homestay nơi bọn mình ở, quả quyết rằng phải ăn ở bánh canh Mai Lý mới đúng vị. Vậy là lên xe phóng đi ăn ngay, vậy mà ngon thật
Ở Ninh Thuận, phương tiện di chuyển chủ yếu là xe máy và taxi. Thành phố Phan Rang không lớn và là thành phố tỉnh nên việc thuê một chiếc xe máy để vi vu rất phù hợp. Giá thuê xe cũng chỉ dao động khoảng 120k-150k 1 ngày tuỳ loại xe số hoặc xe tay ga thôi nhé.
Đánh một vòng thành phố xem dân tình cuộc sống như nào. Đã ngần ấy thời gian mà Phan Rang vẫn cứ trầm mặc như lúc đầu, có lẽ cũng vì vị trí địa lý không thuận lợi, lại còn bị người anh em Nha Trang lấn át nên kinh tế của tỉnh không phát triển hơn là mấy so với lần cuối cùng mình đến đây.

Cái mùi biển xa xa khiến người ta toang chạy ngay đến mà hít lấy hít để làn gió mát lành của vùng duyên hải. Công viên biển Bình Sơn bây giờ đã khang trang và sạch sẽ hơn trước rất nhiều. 8 giờ sáng, người ta ra tắm, ngắm biển, hoặc làm bất cứ những gì người ta thích ở không gian công cộng này. Xa hút tầm mắt ở phía đông là những dãy núi chạy dài, góp phần tô thêm một màu sắc khác cho bãi biển. Trời trong, mây trắng, biển xanh. Đôi khi, tất cả những gì một kẻ lữ hành cần, chỉ có vậy.
Ninh Thuận có 2 cung đường biển cực kỳ đẹp là đê quốc phòng Cà Ná Mũi Dinh và cung đường biển Vĩnh Hy Bình Tiên nên bạn hãy chuẩn bị quần áo thật đẹp để tha hồ sống ảo nhé 😀

Mũi Dinh – Ký ức vẫn còn đó
Với những con đường xa làm anh thấy rạo rực – Câu hát của Đen như cứ văng vẳng bên tai mình mỗi khi di chuyển qua những ngọn núi hết cao rồi lại thấp, trên đường ra Mũi Dinh/ Con đường Quốc Phòng đê biển nối Cà Ná với thành phố Phan Rang (tuyến tránh QL1A) được khánh thành không lâu trước lần đầu tiên mình đến Ninh Thuận. Con đường dài khoảng 40km này chạy dọc theo phía đông của tỉnh, cắt ngang cồn cát thuộc mũi đất Dinh (Mũi Dinh), Sơn Hải, xã Phước Dinh.

Trước đây, con đường này khá thưa thớt dân cư, nhưng giờ đây, đoạn gần thành phố đã có nhiều nhà dân sinh sống. Từ km 10 trở đi là hàng loạt các trụ điện gió vươn mình trên nền các dãy núi sừng sững. Với tiềm năng khai thác điện của Ninh Thuận, dễ hiểu vì sao có sự xuất hiện của các nhà máy điện gió tại đây.
Ngắm nhìn những trụ điện gió xoay giữa trời thật sự khiến mình thấy thú vị. Con đường đê biển này xứng đáng được xem là một trong những con đường đẹp nhất ở Ninh Thuận. Một bên là biển, một bên là núi đá dựng đứng. Các làn đường thông thoáng và hầu như rất ít xe cộ qua lại vì đa số mọi người chọn đi quốc lộ 1A cho tiện. Đôi khi bắt gặp cảnh đẹp hoặc các bãi biển vô danh, bạn hoàn toàn có thể dừng lại chụp ảnh hoặc hóng gió biển trên các băng ghế được bố trí dọc theo con đường.

Và thế là Mũi Dinh chào đón mình bằng một cái nắng oi bức dù chỉ mới đầu ngày. Để không bị cháy nắng thì mọi người nên đem theo thật nhiều nước và bôi một lớp kem chống nắng dày khi đến đây nhé.
Nếu 5 năm trước, bọn mình phải hì hục đi bộ từ ngoài đường vào mũi, thì 5 năm sau, người ta đã có dịch vụ xe jeep/máy xúc để đưa bạn đến tận bãi Tràng. Giá cho một xe dao động từ 250-500 tuỳ vào số người bạn đi. Bọn mình đi 2 người thì mất 200k cho cả 2 chiều vì anh chủ thấy quý người ở xa nên giảm giá 😁

Nói về cái đồi cát ở Mũi Dinh thì trước đây cát rất nhiều và gió thổi thành đụn nên một chặng đi như vậy mất đến 30,40 phút mới tới bãi tắm. Vừa đi gió vừa thổi cát bay tứ tung, đặc biệt nếu đi vào trời trưa 12 giờ thì cảm giác như đang ở giữa sa mạc Sahara vậy, nóng và rát cả bàn chân. Với dịch vụ như hiện nay thì chỉ cần 10 phút là tới nơi rồi.

Bãi Tràng thoạt nhìn có vẻ không khác những bãi biển khác, nhưng điều làm nó khác biệt chính là vị trí tách biệt của mình. Nước biển trong, cát trắng, hai bên là hai vách núi. Thực sự cảnh vật cứ khiến mình bồi hồi xúc động nhớ lại những kỷ niệm ở nơi này. Dịch vụ tại đây cũng đã phát triển hơn trước, một quy luật tất yếu với bất kỳ địa danh du lịch mới nào được mọi người khám phá. Nói là phát triển nhưng chỉ là nhiều hàng quán mọc lên hơn là so với trước đây. Tuyệt nhiên khu này vẫn còn hoang sơ nhé. Bạn có thể đi thuyền thúng, thuê lều, ăn hải sản hoặc nhờ người chở lên hải đăng Mũi Dinh chỉ với 50k một người


Hồi lâu, từng có một chàng trai chỉ vì mấy chục k cũng không dám bỏ tiền ra để đi xe lên hải đăng, leo một mạch đến nửa đường rồi phải quay về vì không thể ráng gượng. Và giờ chàng trai ấy quay lại, cuối cùng cũng chinh phục được con đường từng là chông gai lúc trước.
Đứng trên hải đăng, nhìn về biển xanh xa xôi ngoài kia, nghĩ lại chuyến đi năm nào, kinh phí eo hẹp, chi tiêu cũng không dám mạnh tay do chỉ muốn đi trải nghiệm. Giờ đây, quay trở lại đã là một con người khác. Tuy vẫn chưa làm được gì lớn lao, nhưng quả thật mình phải cảm ơn những chuyến đi đã giúp mình trở thành một con người như ngày hôm nay!

Trên ngọn hải đăng gió thổi rất mạnh, nhưng bù lại cảm giác được đứng trên đỉnh của “thế giới” và ngắm nhìn một phần Ninh Thuận trên cao thật tuyệt vời. Trên hải đăng có một bé chó rất dễ thương và mến khách, mình vừa đi tới cổng là bé lại quấn quýt ngư người quen đã lâu vậy.

Thật là không thể không yêu mà. Phía sau của hải đăng lại là một quang cảnh hết sức kỳ diệu, ngồi ở đấy hóng mát, phóng tầm mắt ra xa nơi có những cánh quạt điện gió nhỏ như hạt đậu, để cho gió lùa qua mái tóc, qua hơi thở, cảm nhận rõ hơn sự trong lành của biển cả mà một người có thể mong đợi.

Đoạn đường đi xuống không quá khó khăn nhưng vì độ dốc cao nên các bạn nhớ chú ý cẩn thận nhé. Đến đoạn cuối gần lối đi xuống, bên tay trái sẽ có một hòn đá to chắn tầm nhìn kèm theo một khe hở đủ cho 2 người leo qua. Nếu can đảm, bạn có thể trèo qua hòn đá ấy và chắc chắn phần thưởng của bạn là vô giá. Hòn đá không quá đáng sợ nên mình nghĩ cả các bạn sợ độ cao cũng có thể leo qua dễ dàng nhé.
Hang Rái – Bản tình ca của biển
Vẫn là Hang Rái với những con sóng bạc đầu. Nhưng Hang Rái bây giờ không còn kỳ bí và hoang sơ như lúc mình từng đi. Dù vậy thì Hang Rái vẫn đẹp, nhất là lúc bình minh hoặc vào khoảng 7,8 giờ sáng, khi mà khách du lịch vẫn chưa quá đông và bạn còn tận hưởng được cái mùi tươi mới của biển

Qua một quãng đường không quá dài từ trung tâm Phan Rang là đến cổng chào Hang Rái từ phí bên phải. Giá vé cho một người là 20k kèm giữ xe 10k.
7:30 sáng, trời vẫn còn khá dịu so với cái nóng ẩm của Phan Rang. Do ngược sáng nên chụp ảnh lúc này không thuận lợi lắm. Bước qua mấy hòn đá gồ ghề và tiến dần đến rạng san hô cổ, cảm xúc thân thuộc lại ùa về với mình. Đã từng có một nhóm bạn 6 người ghé thăm Hang Rái 6 năm về trước, họ ngồi đó, mặc cho gió thổi qua tai, qua tóc, mắt hướng về phía biển xa xăm để ôm hết cái đẹp của biển vào lòng. Giờ thì mỗi người một nơi rồi, viễn cảnh ấy khó mà xuất hiện lại. Cảnh ở đây nhưng người xưa giờ nơi đâu?

Bãi san hô cũng được rào lại để tránh tai nạn, thay vì để trống như lúc trước. Một chú dân Ninh Thuận đứng sát mép đá mà câu cá, quăng cần từng chặng mà thu về cho mình những con cá tươi ngon đủ màu sắc, thật khâm phục sự “chịu chơi” của chú giữa nơi nguy hiểm như thế này.
Phía trên còn có một cây cầu gỗ màu đỏ vừa được xay thêm để các bạn tiện đi một vòng hang rái. Cây cầu này mà chụp kiểu ảnh follow me thì đẹp biết mấy. Tầm 9 giờ đến 10 giờ là nắng bắt đầu lên cao, thời tiết cũng dần oi bức hơn nên mình không khuyến khích mọi người đi giờ này, dù xung quanh đó cũng có những chòi nghỉ mát cho du khách.

Công Viên Đá Ninh Thuận – Bí mật phía sau khu rừng
Gần đây, các bạn trẻ ở Ninh Thuận đã tìm ra được một địa điểm mà mình nghĩ, xứng đáng được xem là một trong top những cảnh đẹp ngoạn mục nhất của tỉnh. Dù đường đi khá khó khăn nhưng hãy tin mình, bạn sẽ thu về rất nhiều trải nghiệm, và tất cả những công sức ấy sẽ được đền đáp xứng đáng. Có thể xem đây như là một hành trình đặc sắc cho các bạn thích khám phá vậy.
Sau khi đã ngắm chán chê cảnh đẹp của Hang Rái. Mình phóng xe ngược lại hướng Dinh Bà, đoạn gần trạm kiểm lâm vườn quốc gia Núi Chúa, rẽ vào một con đường nhỏ vừa lót bê tông bên phải, chạy thẳng một đoạn tầm 1km là bạn sẽ gặp một ngã ba với hai đoạn rẽ, một bên là đường nhựa và một bên là đường đất. Cứ men theo con đường đất mà đi khoảng 1km nữa thì xuống xe khoá cổ và đi bộ. Nhớ tìm nơi nào đó thoáng mát để đậu xe nhé, nếu không thì lúc trở ra, mông bạn sẽ bị nướng chín đấy ^^


Và, cuộc phiêu lưu bắt đầu từ đây. Giữa ma trận những con đường cát vàng với hàng chục ngã rẻ vô định, mình bắt buộc phải tìm một con đường đúng để đến công viên. Trước khi đi, mình đã cẩn thận tải đoạn clip hướng dẫn đường đi trên Youtube, nhưng không ngờ khi mở ra thì vẫn chưa tải xong 😦
Vậy là đành trông vào vận may và ký hiệu của các anh chị đi trước mà thử một phen. Càng về trưa, nhiệt độ càng tăng, nắng cũng gắt hơn. Nếu không có chiếc áo khoác che đầu và đôi mắt kính, mình đã đổ gục trước cái nắng như thiêu như đốt của Ninh Thuận từ lúc nào. Đường càng ngày càng nhiều ma trận, vì thế mình phải nhìn thật kỹ nhưng phiến đá to để tìm ra mũi tên màu xanh lá chỉ đường đi. Đôi khi đi nhầm sang một hướng, linh tính mách bảo mình quay lại đi theo hướng khác. Những bụi cây xương rồng và cây dại có lẽ là cứu tinh lúc này vì mình chỉ đem theo khoảng 1 lít nước. Bóng râm không quá rộng nhưng cũng đủ cho một người ngồi nghỉ mệt trước khi tiếp tục hành trình.

Nếu không chú ý kỹ các phiến đá, bạn rất dễ bị lạc đường. Ở một đoạn nào đó, mình đã bị lạc vì không đi theo vết dấu chân trên cát và nhìn nhầm hướng của mũi tên. Lúc đó cảm giác khá hoảng loạn nhưng mình lấy lại bình tĩnh, trèo lên một tảng đá to gần đó để quan sát xem mình đang ở đâu, và thế là một khung cảnh bao trọn Ninh Thuận hiện ra. Thật đúng là một phát hiện bất ngờ không lường trước trong tình huống này 😀

Với quy tắc đi ngược chiều lại với đoạn đường vừa đi, mình cũng tìm ra được lối mòn cũ, từ đây đi đúng theo hướng mũi tên. Sau tổng cộng 1 giờ 30 phút, tính cả thời gian lạc đường trong rừng, thì mình cũng đã phát hiện ra cái cổng bằng cây ngăn cách khu rừng với công viên đá. Cái cổng ấy như kiểu con đường dẫn đến một thế giới khác vậy, chỉ cần bước qua “cổng” là bạn được tận mắt chứng kiến một khung cảnh siêu thực tuyệt đẹp.
Lưu ý: Bạn cần chụp ảnh lại cái cổng trước khi đi xa khỏi nó để biết đường quay về nhé, và lúc về cũng sẽ có những mũi tên chỉ dẫn theo hướng ngược lại.

Gió lúc này lớn dần, như muốn thổi bay mình ra biển, nhưng có lúc lại ngừng hẳn, để lại không gian biển rộng lớn rì rào ngoài kia. Trước mặt là một bãi cỏ xanh dẫn mình ra thẳng hằng hà sa số những viên đá đủ hình thù mà tự nhiên đã sắp đặt. Đứng từ trên nhìn xuống có thể thấy một đoạn đường biển từ Công Viên đến khoảng vịnh Vĩnh Hy, thật sự rất đẹp và ấn tượng. Tuy nhiên bạn cần phải cẩn thận khi bước đi ngoài mép vực vì gió lúc to lúc nhỏ.


Ngồi ngắm biển rộng trời cao một lúc mà thấy con người thật nhỏ bé và thiên nhiên hủng vĩ biết bao. Cảnh quan của Việt Nam cũng đẹp không kém các nước trong khu vực nên mọi người hãy đi du lịch Việt Nam mùa dịch để ủng hộ kinh tế nước nhà nhé ^^

Nếu cảm thấy đủ gan dạ, bạn có thể trèo xuống bãi rùa bên dưới công viên để tham quan. Đây là nơi bảo tồn loài rùa biển của tỉnh. Ở đây còn có hẳn một cái nhà xây kiên cố cho các bạn tình nguyện viên về chăm sóc rùa nữa đấy.

Đoạn quay trở ra thì dễ rồi, cứ theo hướng mũi tên mà đi. Toàn quảng đường đi và về mất khoảng 2 tiếng nếu bạn đi nhanh, vì vậy, bạn không nên đi quá muộn hoặc quá sớm để tránh bị kẹt lại trong rừng nhé. Mình khuyến nghị nên đi vào khoảng từ 7h đến 11h trưa và từ 2h đến 4h chiều là vừa đẹp. Và nhớ là phải mang theo thật nhiều nước cùng kem chống nắng. Đừng quên sạc đầy pin điện thoại nhé vì trong rừng thì không có sóng nhưng ra đến công viên đá thì sóng đầy ấp luôn đấy
Bình Hưng và Bình Tiên – Biển xanh, cát trắng, nắng vàng
Những địa điểm cuối cùng trên hành trình hướng đến Ninh Thuận của mình chính là Bình Hưng và Bình Tiên. Thật ra mà nói, Bình Hưng không thuộc địa phận Ninh Thuận và Bình Tiên thì không quá nổi tiếng, nhưng mình vẫn muốn đến hai nơi này một lần, vì lần trước mình không có dịp đi.
Từ Công Viên Đá, để đến được Bình Hưng thì dĩ nhiên bạn phải qua Vịnh Vĩnh Hy.

Vĩnh Hy vẫn như vậy, vẫn là một làng chài nhỏ bé có phần trầm mặc của 5 năm về trước. Mình còn nhớ hồi ấy, lần đầu chạy ngang qua Vĩnh Hy là trầm trồ vì vịnh biển này quá ư là đẹp. Đã vậy có một đoàn phim đang chuẩn bị quay hình nữa, sau này mới biết đó là phim Lật Mặt của Lý Hải, tính ra thì cũng trùng hợp nhỉ ^^
Qua Vĩnh Hy một chút là những con đèo nối nhau thẳng tấp, một bên là biển, một bên là núi. Từ xa xa có thể nhìn thấy đảo Bình Hưng hiên ngang giữa trời. Ai đó nói rằng, đây là đoạn đường biển đẹp nhất Việt Nam. Có lẽ không còn phải bàn về những con đường biển ở Việt Nam, từ Vũng Tàu đến Phan Thiết, đoạn biển Cà Ná Mũi Dinh, đoạn Vĩnh Hy hay cả những nơi xa hơn như Phú Yên, Đà Nẵng Huế, tất cả đều là những cung đường biển đẹp đến nao lòng.


Chạy dọc con đường biển ấy, mình khồn quên hớp một hơi cái luồng không khí mát lạnh, mằn mặn của biển chiều. Lòng như quên đi hết những ồn ào vội vã của cuộc sống mưu sinh chốn thành thị mấy ngày vừa rồi.
Nếu có thời gian, bạn có thể ghé thăm bãi Chuối, nơi quay MV Em Gì Ơi của Jack đã quá nổi tiếng. Bãi này nhìn đẹp nhưng sóng rất mạnh và bên dưới là một loại cỏ gai nên không thể tắm được. Bù lại, buổi chiều ra đây trải thảm picnic ngồi ăn đồ nướng thì còn gì tuyệt bằng nhỉ.

Và cuối cùng mình cũng đến Bãi Kinh, nơi có thuyền, tàu đi qua Bình Hưng
Giá gửi xe là 10k nếu bạn không đi qua đêm. Lúc mình đến thì khoảng 3 giờ chiều nên hầu như không còn ai qua đảo nữa, chỉ có mình và nhỏ em đi cùng vẫn nằng nặc đòi đi cho được bãi cây me bên đảo 😀

Kể cũng lạ, ai đời đi Bình Hưng lại chỉ đi bãi Cây Me. Thật ra, lý do duy nhất chính là mình không có thời gian ở lại đảo để tham quan trọn vẹn. Và còn một việc nữa, vì bãi Cây Me là nơi đẹp nhất của đảo, nên mình muốn đến đó một lần cho biết.
Sau một màn xin xỏ, năn nỉ cô chù thuyền giảm giá cho hai đứa nghèo xơ nghèo xác vì đã trót tiêu tiền vào hai ngày trước, thì hai đứa cũng được “đặc cách”, hai người một chiếc tàu qua bãi Cây Me trên đảo với giá 200k cả đi và về. Vì là cận chiều nên không ai đi hết, vì vậy hai đứa mình ngang nhiên chiếm trọn cái tàu, muốn ngồi đâu thì ngồi 😀
Tàu đi khoảng 15 phút thì đến bãi. Ngồi trên thuyền nhìn xuống, nước trong xanh như ngọc, không thua kém những bãi biển trước đây mình đã đến.

Và cả 2 đứa đều trầm trồ khi đặt chân lên bãi cát trắng tinh. Không một bóng người! Phải, chỉ có mình và nhỏ em. Chủ tàu cho biết, các chuyến lặn biển hoặc tour đảo chỉ đi trong buổi sáng đến trưa. Vì vậy, đây là thời điểm vàng để ghé thăm bãi các bạn nhé ^^


Và rồi hai đứa tung tăng ngâm chân xuống dòng nước mát lạnh, chụp muôn vàn kiểu ảnh với những viên đá to tướng ngoài bãi. Bãi này nước thật sự trong vì bên dưới toàn là cát trắng (hoặc cũng có thể là vỏ san hô đã bị nghiền nát theo thời gian), buổi chiều thì nắng không gắt lắm, và kỳ lạ hơn là nắng ở đây không gắt và ẩm như lúc còn ở Công Viên Đá, dù cả 2 nơi chỉ cách nhau chưa đến 10km.

Một mình một biển là có thật. Mình thì chưa bao giờ được cảm nhận sự dịu dàng và yên bình của biển đến như vậy. Dường như bãi biển này được sinh ra dành cho mấy đứa hay buồn vu vơ như mình. Phía trên bãi có một cái chòi che nắng nên bạn có thể vào đó ngồi cho đỡ nắng.

Và góc chụp đẹp nhất chính là…. ten ten ten, một hang đá tự nhiên phía bên trái của bãi. Hang đá này thật chất chỉ là một vách đá dựng đứng lên mà thành, nhưng lại có sức sát thương cao độ với các bạn muốn tìm một góc vừa tránh nắng, lại vừa có thể ngắm biển nhé.

Kiểu này mà hoang hôn xuống thì thôi, không thể diễn tả cái đẹp ở góc này đâu. Nhưng trộm vía chắc không ai rảnh mà ở tới hoàng hôn đâu nhỉ.

Và rồi thì cuộc vui cũng kết thúc, tàu đón bọn mình quay về lúc 4:30 mà lòng tiếc mãi cái bãi biển cô độc ấy. Thôi thì gìanh thời gian cuối ngày cho Bình Tiên vậy.
Đường vào bãi Bình Tiên nằm ở gần cuối địa phận ranh giới hai tỉnh Khánh Hoà và Ninh Thuận, khoảng 6-7km từ Bình Hưng. Vào đây thì đường hơi khó đi, nhưng bù lại là bãi biển rất đẹp. Mình chưa từng thấy đường bờ biển nào vừa dài vừa thoải như ở Bình Tiên.
Buổi chiều, trẻ con, người lớn ra đây hóng mát và tập chạy xe khá nhiều. Biển có sóng nhưng không mạnh, rất thích hợp để tắm. Gió thôi mát cả người. Địa điểm này thì không đón hoàng hôn được, nhưng trộm vía sẽ rất thoải mái nếu bạn chỉ muốn ngồi đó, và hứng gió 😀

Bình Tiên không đem lại nhiều sự ngạc nhiên cho mình, chắc là vì cũng đã thấm mệt sau một ngày trời lang thang rồi. Nhưng thực sự, bạn phải đến Bình Tiên một lần trước khi nơi này được khai thác du lịch đấy! Giờ thì xung quanh khu này là những công trình xây dựng. Rất có khả năng, trong tương lai gần là một resort hoặc khu biệt thự biển được xây dựng lên không chừng.
Và cuối cùng, sau một ngày rong ruổi với biết bao nhiêu sự sung sướng khi được nhìn ngắm cảnh đẹp của Ninh Thuận, bọn mình kết thúc ngày bằng một khung cảnh không thể nào ảo diệu hơn – Hoàng hôn!

Phải, hoàng hôn buông xuống những rặng núi, những trụ điện gió tít tắp phía xa. Cả quãng đường 35km về lại thành phố Phan Rang Tháp Chàm như rút ngắn lại với khung cảnh choáng ngợp ấy. Càng về tối, hoàng hôn càng đậm. Chạy xe trên con đường quốc lộ 1A mà mình cứ ngỡ đang lạc vào chốn thần tiên nào đó. Nếu có thời gian, bạn có thể ghé lại một trụ điện gió để chụp ảnh. Chắc chắn sẽ không làm bạn thất vọng.

Đừng quên ăn no ở Ninh Thuận
Về phần ăn uống thì mình ưng nhất ở Phan Rang là bánh căn và bánh canh, hai loại “bánh” vừa ngon vừa rẻ.
Nói ra thì bánh canh không chỉ có ở Ninh Thuận đâu, nhưng bánh canh Ninh Thuận lại khác hẳn so với bánh canh Nha Trang hay Phan Thiết, phần vì để nhiều hành lá và hành tây, vị nước cũng vừa ăn hơn.

Còn về bánh căn. Món này cũng vậy, vừa dễ tìm lại vừa ngon. Thông thường loại bánh căn chỉ trứng luôn rẻ hơn bánh có tôm, thịt. Một phần trứng giá chỉ 15k cho 10 cái thì một phần tôm thịt phải đến 30k,40k nhưng 1 người ăn 1 phần là no lắm rồi.

Nước chấm ăn kèm rất đặc sắc, gồm có mắm nêm, nước đậu phộng và mắm chua ngọt. Mình thì thích pha mắm nêm với nước cá và nước đậu phộng. Mình để ý kỹ thì cách ăn ở Phan Thiết, Phan Rang và Nha Trang khác hẳn. Bánh căn ở Phan Thiết chỉ ăn với nước cá, Phan Rang thì có đủ thứ nước chấm, còn Nha Trang thì ăn với nước mắm lạt thêm hành. Thật sự là một trải nghiệm thú vị.
Bánh xèo và cơm gà cũng là hai món ngon ở Phan Rang nhé. Bánh xèo miền trung nhỏ nhỏ và một người ăn khoảng 3 cái là no rồi. Còn bánh tráng mắm ruốc cũng ngon không kém. Những món này giá chỉ từ 5-10k thôi và hầu như chỗ nào cũng có bán.
Bạn có thể search Google những quán ăn đặc sản ở Ninh Thuận thì thế nào cũng có thôi 😀
Vì là thành phố tỉnh nên cuộc sống về đêm khá buồn, thậm chí là không có họat động gì về đêm luôn. Lúc trước thỉ quảng trường 16/4 rất vui nhưng lúc mình đi thì heo hút hẳn. Tối nếu chán bạn có thể ra công viên biển Bình Sơn hóng gió biển hoặc tấp vào quán Buffet Nâu Đỏ để ăn buffet với giá 120k free trà đào nha ^^
Về khách sạn, nơi ở thì Ninh Thuận cũng khá kén khách, dịch vụ lưu trú phải nói là rất ít và đếm trên đầu ngón tay. Vì vậy bạn nên chuẩn bị tinh thần trước là sẽ không có nhiều lựa chọn. Nhưng nhìn chung thì khá rẻ và các khách sạn, homestay cũng đẹp. Khoảng 250-400k là có 1 phòng giường đôi rồi.
Ninh Thuận, lần trở lại này khá đột ngột nhưng vẫn để lại trong mình những cảm xúc khó tả, vừa là những kỷ niệm của 5 năm về trước, vừa là luồng gió mới với những cung bậc cảm xúc khác nhau.

Cảm ơn Ninh Thuận đã cho mình khoảng thời gian tuyệt vời với hơi thở của biển. Không biết liệu chúng ta có gặp lại nhau sau này không, nhưng mình vẫn sẽ luôn nhớ mãi khoảnh khắc kỳ diệu khi được chạm tay vào những cảnh đẹp của Ninh Thuận nói chung và đất nước nói riêng.
非常感谢 🙏
From Saimon with love