Kyoto, nơi đã từng là cố đô của Nhật Bản cho đến cuối thời Edo, vẫn luôn được mệnh danh là vùng đất đẹp nhất ở đất nước mặt trời mọc. Nếu hỏi 10 người đã từng đến Nhật thì chắc hẳn phải có đến 9 người cảm thấy Kyoto là một vùng đất thanh bình và tĩnh lặng với những hồi ức về phong tục cổ truyền và nét đẹp cổ kính của hàng trăm ngôi đền chùa ở vùng này
Là một đứa luôn khao khát được đến Nhật Bản để được trải nghiệm những điều kỳ diệu ở đất nước gắn liền với thời tuổi thơ, mình thật sự đánh giá cao Kyoto và những mỹ từ mà người ta dành cho vùng đất này.

Hồi ức Kyoto
Chuyến xe xuất phát từ Tokyo lúc 9 giờ đêm thả bọn mình xuống ga Tokyo khi mọi thứ vẫn còn trong đêm tối tĩnh mịch.
5 giờ sáng, khi mọi người vẫn còn đang say ngủ, bọn mình kéo lê chiếc vali qua từng con đường của Kyoto để về nơi mà tụi mình sẽ nghỉ chân suốt những ngày ở đây.
Nhà nghỉ Hana (Hana Hostel) nằm trên một con ngõ nhỏ, nếu không để ý sẽ rất dễ bỏ qua. Tuy chỉ mới 5 giờ sáng, nhưng chỉ với một tiếng chuông cửa, bạn lễ tân vẫn vui vẻ cho bọn mình để tạm hành lý vì chưa tới giờ Check-in. Tuy không gian không rộng lắm nhưng để nói về sự nhiệt tình, thân thiện và chu đáo của “Hana” thì thật sự khó mà không hài lòng được. Có lẽ ở nơi cố đô này, sự thân thiện và hoà nhã là mục tiêu hàng đầu để níu chân du khách?
Chuyến hành trình đến với một Nhật Bản truyền thống ở Kyoto, trong ký ức của mình qua những bộ phim tài liệu, và qua những mảng màu xám tối trong bộ phim Osin nổi tiếng, chỉ thực sự bắt đầu khi chuyến xe buýt số 208 đưa tụi mình đến phố cổ Gion…
Gion là khu vực nổi tiếng và cũng là nơi tập trung nhiều Geisha và Maiko với các loại hình phong tục tập quán mang đậm nét văn hoá Nhật Bản thời xưa nhất.
Những ngôi nhà đầy hoài niệm ở khu phố Gion, Kyoto
Đặt những bước chân đầu tiên trên con đường lót đá dẫn vào ngôi chùa Yasaka vào 6 giờ sáng, các giác quan của mình như được bừng tỉnh khi từng khung cảnh tại đây, thật sự không giống như bất kỳ con phố nào khác mình từng đến ở thành phố Tokyo sôi động hay miền biển Okinawa xinh đẹp.





Từng căn nhà gỗ nằm lặng im khi trời sáng, thi thoảng có vài người rảo bước trên nền đường đá lúc cao lúc thấp. Tất cả mọi thứ ở Gion như được vẽ lên bằng gam màu nâu của gỗ và màu trắng của đá. Đoạn đường dẫn sâu vào bên trong khu Gion, cho đến khi trước mặt mình là địa điểm nổi tiếng nhất ở khu phố này, địa điểm ngắm ngôi chùa Yasaka đẹp nhất ở Gion. Tuy chỉ mới hơn 6 giờ sáng một chút nhưng ở khu này đã rất đông nhiếp ảnh gia và một số khách du lịch tập trung tại đây, chủ yếu cũng chỉ để có một tấm ảnh với nơi nổi tiếng như vậy. Suy cho cùng thì, truyền thông vẫn luôn tung hô Kyoto với góc hình này. Vậy thì tại sao lại không muốn một bức ảnh nổi tiếng như thế, chính tại đây?
Góc chụp ảnh cực kỳ nổi tiếng với phần nền là chùa Yasaka ở khu Gion

Cách địa điểm chụp ảnh tháp Yasaka vài bước chân cũng là một địa điểm nổi tiếng khác ở Kyoto – Dốc Ninnenkaza. Những ngôi nhà mái tranh hoặc mái đá, với vài chiếc dù ô tròn đặc trưng của Nhật Bản được đặt cạnh, vài chiếc đèn đường cổ nép mình bên những thếp gỗ màu nâu đã nhuốm màu lịch sử, tất cả giống hệt như hồi ức của mình về một Kyoto kiểu mẫu cổ xưa, qua những thước phim tư liệu truyền hình hồi những năm 2005,2006.




Quả không hổ danh là nơi lưu giữ lại ký ức của cố đô lừng danh, Gion thật sự khiến mình phải khâm phục vì cách người Nhật gìn giữ từng giá trị truyền thống trong những ngôi nhà, trên những con phố và trong những tinh thần Nhật Bản của từng “nghệ sĩ” như Geisha hay Maiko, những người vẫn đang và sẽ mãi góp phần tôn vinh nghệ thuật truyền thống đáng tự hào của Nhật Bản.

Sự cổ kính của Kyoto còn đan xen vào những công trình kiến trúc tôn giáo đầy tự hào và những giá trị văn hoá mà nó mang đến. Một trong những ngôi chùa đặc biệt nổi tiếng ở Kyoto mà không du khách nào có thể bỏ qua, kể cả mình, đó là Kizumiyu-dera, hay còn gọi là chùa Thanh Thuỷ.

Chùa Thanh Thủy
Kiyumizu-Dera Temple
Từ lúc nhỏ, ký ức về những ngôi chùa Nhật Bản hay đền thần đạo với cổng Torii màu đỏ, hàng ngàn chiếc đèn lồng treo khắp mọi nơi vẫn luôn là loạt hình ảnh đẹp nhất mà mình từng được xem qua trên tivi. Và Kizumiyu-dera bên ngoài đời thật y hệt như những gì mình tưởng tượng về một ngôi chùa Nhật Bản như thế.
Nếu không bàn đến việc quá đông du khách vào mùa Sakura, mùa hoa đặc trưng mệnh danh là “biểu tượng” của Nhật Bản, thì Kizumiyu-dera chính xác là một ngôi chùa với cả kiến trúc và vị trí rất đẹp. Chùa nằm trên một ngọn đồi cao và bạn bắt buộc phải đi qua một con dốc cũng khá “vất vả” mới vượt qua được. Xung quanh con dốc này sẽ là những hàng quà lưu niệm, những hành bánh truyền thống của Kyoto. Mình cũng được dịp thưởng thức loại bánh gói tam giác truyền thống của Kyoto mang tên Yatsuhashi không cần tốn tiền mà lại còn được tặng một tách trà Matcha nóng giữa tiết trời se lạnh của cuối tháng 3 nữa.

Trở lại với ngôi chùa Kizumiyu-dera. Ngôi chùa cũng khá rộng so với tưởng tượng của mình. Bước qua cánh cổng Niomon màu đỏ tượng trưng cho việc bước vào một thế giới tâm linh huyền dịu, mình cảm nhận ngay một tinh thần phật giáo Nhật Bản rất đậm hiện diện tại đây.

Ngay giữa khuôn viên chùa là ngôi tháp màu đỏ rất đặc biệt, và cũng là kiến trúc mà mình thích nhất của ngôi chùa này. Đây là một trong 3 kiểu kiến trúc được lấy làm cảm hứng cho ngọn tháp chuông bị cháy trong series phim và game Pokemon mà thưởu nhỏ mình đã từng được xem và chơi qua. Vì vậy, một cảm giác rất thân thuộc hiện về trong đầu mình, khi được ngắm nhìn ngọn tháp “huyền thoại” ngoài đời thực.

Mình quyết định bỏ ra 400 Yen, số tiền cũng không quá đắt, đặc biệt là đối với một di tích nổi tiếng như vậy, để được vào tận sảnh chính của chùa, rửa tay trước dòng nước mát lạnh như một cách thanh tẩy con người, trước khi bước vào bên trong ngôi chính điện bằng gỗ. Đứng từ phía chính điện và khoảng không xung quanh khu vực này, có thể nhìn thấy ngọn tháp đỏ nổi bật và một phần của Kyoto ẩn hiện trong màn sương mờ cuối chiều, thực sự yên bình. Mình cứ có cảm giác, trong những hồi ức lãng vãng về một hình ảnh một cố đô Kyoto nhẹ nhàng và bình yên, mình cũng từng muốn được đứng tại đây để ngắm nhìn khung cảnh ấy. Và sự thật là, sau những năm làm việc không ngừng nghỉ, cùng sự cố gắng của riêng bản thân mình, mình đã đến được Kyoto – vùng đất của ký ức mà trước đây mình đã từng được biết qua, để ngắm nhìn cái khung cảnh bình dị này trước mắt mình
Bạn nào đã từng xem qua bộ phim huyền thoại Osin, chắc cũng nhớ cảnh bé Osin lúc nhỏ phải địu em ra bờ sông giặt áo. Hình ảnh đó khiến mình nhớ mãi không thôi. Ngắm nhìn sông Kamo chảy dọc tuyến phố Ohasijo và Potonjo, mình liên tưởng ngay đến những phân đoạn phim đã lấy đi nước mắt của người xem một thời, về sự cực khổ của nhân vật Osin

Nói về tuyến phố Potoncho và khu vực lân cận thuộc quận Gion, thì con phố Shijo-dori nối liền đền Yasaka và nơi bắt đầu của con đường Sakura Kiyamachi-dori nổi tiếng, là một trong hai con đường đặc sắc và đông đúc người qua lại nhất Kyoto. Nằm cuối đường Shijo-Dori là dòng sông Kamo với hai bờ đê chạy dọc, một đặc trưng không thể nhầm lẫn của Kyoto.
Bờ sông Kamo không chỉ gợi lại hình ảnh một Kyoto hiền hoà và có nét gì đó yên bình của thời xưa, mà còn là nơi nhiều người đến để thư giãn, để thả mình vào cái hồn của Kyoto. Mình cũng đã từng ngồi bên bờ sông đó suốt cả giờ đồng hồ, nhìn xa xăm về những con phố sáng đèn bên kia sông, rồi lại ngoảnh lại phố Potoncho ngay phía sau lưng. Dòng sông như ngăn cách hai thái cực đối lập của Kyoto, một bên mang đầy giá trị cổ xưa, còn một bên lại sầm uất và có phần hiện đại hơn.

Sông Kamo không rộng, cũng không hẹp, dòng nước mát lành chảy qua địa phận Kyoto lại thu hút một vài loài chim tập trung lại, đặc biệt là sếu, khiến cảnh vật có phần gần gũi và dễ chịu hơn so với những con sông trong cùng một đô thị tầm trung như Kyoto. Cũng dễ hiểu vì sao mà khá nhiều cặp đôi hoặc các nhóm bạn chọn nơi này để picnic hoặc đơn giản là chỉ để ngắm nhìn một Kyoto thật đẹp và bình yên…




Bao nhiêu bạn đã từng thấy bức ảnh hàng nghìn cổng Torii xếp chồng cùng nhau để tạo thành một hàng thẳng tấp? Với mình, chính quyển sách Nhật Bản Có Điều Kỳ Diệu mà mình đã mua, ngót nghét cách đây 10 năm đã khiến mình ấn tượng mãi với hình ảnh đó. Những cánh cổng Torii “cũng có điều kiều diệu”, chúng luôn là nơi gắn liền thế giới thần linh với con người, trong tưởng tượng của mình. Và dĩ nhiên, đến với Kyoto, mình cũng tự hứa rằng phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng “kỳ diệu” ấy.

Sự thật đôi lúc không màu hồng như chúng ta vẫn tưởng. Ngôi đền Fushimi Inari thực sự đang trong tình trạng quá tải du lịch. Nhưng mình không quan tâm nhiều về việc đó, cái mình quan tâm là dù sao thì cuối cùng, mình cũng đã được chiêm ngưỡng một kiến trúc đặc biệt và nổi tiếng mà sau ngần ấy năm đọc trong sách, mình cũng được diện kiến.

Một trong những ký ức khác về Kyoto mà mình vẫn luôn muốn được thử, đó là món mì Udon với Tempura. Trong một ký ức nào đó trước đây, mình từng thấy người ta ăn một bát mì Udon nóng hổi ngắm ra khung cửa sổ bên một con phố ở Kyoto, khi mà tuyết đang rơi rất dày.


Và một trong những trải nghiệm đáng nhớ ở Kyoto khiến mình cảm thấy hài lòng, đó là được thưởng thức món đặc sản trứ danh này ở khu phố Potoncho, cạnh một con kênh nhỏ chạy dọc theo tuyến phố. Nước súp Udon ngọt thanh, sợi mì lại mềm, đặc biệt là các nguyên liệu ăn kèm như nấm Shitake và tôm chiên Tempura thật sự khiến mình không thể không thèm thuồng khi nhắc lại. Dù không được ngắm nhìn Kyoto ngập tràn tuyết khi ăn tô mì Udon ấy, nhưng mình cũng đã được một phần nào đó sống lại cái hình ảnh mà lúc trước mình đã từng được thấy qua
Sakura – Linh hồn mùa xuân của Kyoto
Sakura – loài hoa đặc trưng của Nhật Bản vào mùa xuân, vẫn luôn là một biểu tượng văn hoá không thể phai nhoà trong lòng mình. Và Sakura ở Kyoto à? Nơi được mệnh danh là cố đô đẹp nhất của Nhật Bản sao?

Đúng là như vậy, Kyoto bình thường đã đẹp, Sakura lại còn khoác lên mình Kyoto một chiếc áo màu hồng phấn của mùa xuân, tôn cái vẻ đẹp ấy lên một cách sang một tầm cao mới.
Còn gì thú vị hơn việc được ngắm Sakura ở những ngôi đền Thần Đạo Shinto hay những ngôi chùa cực kỳ nổi tiếng ở xứ cố đô này?

Mình vẫn sẽ mãi nhớ cái cảnh tượng ngập tràn hoa Sakura đầu mùa ở chùa Daigo-ji, ngôi chùa đầu tiên ở Kyoto mà mình đến. Từ ngoài cổng chùa, một màu hồng phấn nhè nhẹ của Sakura thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt mình. Chùa không quá rộng, kiến trúc cũng không thực sự phải khiến mình phải ngạc nhiên như chùa Kiyumizu-dera hay đền Shimogamo mà mình sắp kể đây.
Bù lại, Sakura có khắp mọi nơi. Loài hoa đào màu phớt hồng này là thứ khiến mình phải thốt lên rằng, ngôi chùa vào thời điểm này quá đẹp. Bên trong khuôn viên chùa, người thì ngắm hoa, kẻ thì đi dạo xung quanh xem các kiến trúc chùa bằng gỗ, đôi lúc lại gặp vài gian hàng nhỏ nhỏ, xinh xinh bán Dango (một loại bánh dẻo của mùa xuân) hay Kem vị Sakura (cũng là một vị khá phổ biến trong mùa xuân).

Sakura ở chùa Daigo-ji

Hay lần đến thăm ngôi đền thần đạo Harano, mình cũng được dịp ngắm nhìn thoả thích loài hoa Sakura cực kỳ xinh xắn này. Đền Harano cách ga Kyoto khoảng 30 phút và có thể đến bằng tuyến xe buýt số 205. Từ đường lớn vào đến đền là một con đường đầy hoa Sakura khác cũng xinh không kém.




Bước vào khuôn viên đền, tuy hoa Sakura chưa đến kỳ Mankai (Hoa nở rộ) như một vài nơi khác ở Kyoto, nhưng cảnh tượng thì không thể nào có thể chê được. Cổng thần đạo Torii mở đường cho những cánh hoa Sakura rủ xuống trước cổng đền, đâu đó có vài chiếc cổng Torii khác nối đuôi nhau tạo thành một lối đi, bên trên là hai hàng cây Sakura với hai màu đối lập, thật sự là một khung cảnh cực kỳ đẹp mà mình vẫn thường hay nghĩ đến trước đây

Bản thân ngôi đền Harano với gam màu nâu của gỗ, vừa tạo cảm giác hoài niệm, lại còn có hoa Sakura tô điểm cho vẻ đẹp của đền. Ở một khoảnh khắc nào đó, khung cảnh ấy khiến mình nhớ lại một phân đoạn trong phim Gaoranger mà chắc hẳn đã là một phần tuổi thơ của nhiều người, đặc biệt là các bạn thuộc thế hệ 8x và 9x.
Trong phân đoạn đó, tiền kiếp của Tetomu là một nữ tu trong một ngôi chùa cũng có kiểu kiến trúc hoàn toàn bằng gỗ tương tự…

Và ngoài ra, không thể không kể đến ngôi đền thứ 3, cũng là một nơi ngắm hoa Sakura khá đẹp mà mình tình cờ khám phá ra được. Cũng là chiếc xe buýt số 205, nhưng mình lại chọn dừng trước khuôn viên đền Shimogamo cách ga Kyoto không xa.

Đền Shimogamo tuy không có nhiều hoa Sakura như các đền khác, nhưng Sakura ở đây mọc ngay trước cổng Romon – một kiến trúc nổi bật và theo mình là đẹp nhất cả khuôn viên đền.
Cổng Romon màu đỏ, đối lập với hoa Sakura màu trắng phớt hồng được trồng ngay phía sau cổng, là một trong những cảnh tượng cực kỳ đẹp mà mình vẫn sẽ khó mà quên được.


Sakura ở Kyoto không chỉ làm những ngôi đền, chùa đặc trưng của cố đô trở nên thơ mộng hơn vào mùa xuân, Sakura còn chen chân vào cả đời sống của Kyoto.
Đến Kyoto mùa này, mình có dịp chứng kiến Sakura như là một phần không thể thiếu của thành phố đầy hồi ức này.
Sakura ở con đường Triết Gia, nơi người ta vẫn kháo nhau rằng đây từng là con đường của một nhà triết gia tên Kitaro Nishida vẫn thường chọn để đi bách bộ mỗi ngày




Sakura ở những ngôi đền không tên xung quanh Kyoto…
Sakura giữa những con phố trong trung tâm thành phố, nơi những bông hoa của mùa xuân chỉ lung lay nhẹ một chút là đã chạm được dòng kênh nhỏ chạy dọc qua con phố cổ kính mang tên Kiyamachi-dori.



Và một nơi đặc biệt nhất ở Kyoto, khiến mình phải không thôi nghĩ về nó, mỗi khi nhắc đến Sakura, chính là sông Sewaritei – nơi theo mình nghĩ, là có mùa hoa Sakura đẹp nhất Kyoto.
Khác với những địa điểm khác ở Kyoto. Hoa Sakura ở Sewaritei mọc trên một triền đê, dọc con sông cùng tên. Có thể đến đây bằng cách đi tàu Keihan Main Line và dừng ở ga Iwashimizu-Hachimangu. Công viên Sewaritei – tên gọi chính thức của vùng trồng Sakura này, cách ga tàu khoảng 15 phút đi bộ băng qua cầu

Với rất nhiều những cây Sakura cổ thụ, tán cây sà xuống bãi cỏ hai bên bờ đê, đây thực sự là nơi hoàn hảo nhất ở Kyoto để có thể ngắm Sakura và mơ về một cuộc sống bình yên như mọi người vẫn hay liên tưởng đến loài hoa này của Nhật Bản




Trước đây và cho đến tận bây giờ, sau khi đã quay về từ Nhật Bản, mình vẫn luôn tâm niệm về việc nhất định phải ngồi dưới tán cây Sakura một lần trong đời, mở bài hát mình thích nhất và suy ngẫm về cuộc đời
Và ở Sewaritei, mình đã làm được điều đó. Mình đã được ngồi trước tán cây Sakura thật to, được ngắm nhìn cho thích mắt những cánh hoa xinh đẹp phía trên đỉnh đầu, được suy ngẫm về lý do tại sao mình có mặt ở Kyoto, ở Sewaritei, để theo đuổi loài hoa này.
Thật sự cám ơn Kyoto, cám ơn vùng đất hiền hoà đã cho mình cảm giác thoả mãn và hạnh phúc khi thực hiện được ước mơ thưởu nhỏ của mình. Mình sẽ khó có thể quên được Kyoto và Sakura đã trở nên đẹp như thế nào, trong mắt mình những ngày hôm ấy.
Nếu bạn nghĩ Sakura chỉ có thể xem vào ban ngày thì bạn đã hoàn toàn sai lầm.
Đêm đến, khi phố Gion lên đèn, khi những Geisha và Maiko học việc, số thì vẫn còn ở lại biểu diễn cho những vị khách quý, số đã khoan thai rảo bước trên con đường Hanamikoji-Dori để quay trở về nhà, thì ngay tại đền Yasaka và công viên Maruyama gần đó là một nét đặc trưng khác mà chỉ ở Nhật Bản chúng ta mới được thấy – Sakura ban đêm!!!

Phải, những cây Sakura được chiếu sáng lung linh, huyễn hoặc trong khuôn viên ngôi đền và công viên. Đặc biệt, công viên Maruyama còn nổi tiếng với một cây Sakura đại thụ mà cứ mỗi dịp xuân về, mọi người lại đổ xô về Kyoto nói chung và Maruyama nói riêng để chiêm ngưỡng khung cảnh huyền dịu của chủng loại Sakura này trước những ánh đèn lung linh, rực sáng trong đêm.
Không chỉ là ngắm Sakura về đêm, mọi người còn quây quần, tổ chức lễ hội linh đình vì mỗi năm chỉ có một lần. Không khí thật sự không thể không khiến người ta cảm thấy vui lây
Ngoài Maruyama hay đền Yasaka thì mình còn được dịp ngắm Sakura đêm ở đền Toji, một ngôi đền cũng nổi tiếng không kém ở Kyoto. Và đây cũng là ngôi đền thứ 2, trong bộ 3 ngôi đền được lấy cảm hứng để tạo ra Tháp chuông cháy ở thành phố Ecrutek trong bộ Anime và series game Pokemon đình đám mà mình đã nhắc đến.
Khác với Maruyama, màn trình diễn Sakura đêm trong đền Toji có tốn phí đến 1000 Yen để được vào xem. Nhưng cái kết nhận lại thực sự cực kỳ mãn nhãn và bắt mắt. Toàn bộ khuôn viên đền Toji, đặc biệt là tháp Toji Gojunoto được thắp sáng cực kỳ đẹp, đan xen vào đó là những cây Sakura đang nở, tất cả tạo nên một khung cảnh mà chưa bao giờ mìn từng nhìn thấy trong đời, đặc biệt là khi mình đến được đoạn ở giữa đền, nơi mọi người có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của tháp Toji Gojunoto dưới mặt nước, bao quanh bởi những gam màu xanh đỏ và hồng của ánh đèn điện và những hàng cây Sakura cùng nhau soi bóng xuống mặt nước.
Ngày rời Kyoto, mình vẫn thấy khoảng thời gian của mình ở đây thực sự chưa đủ, nhưng mình sẽ quay lại, đề được trải nghiệm Kyoto ở nhiều khía cạnh hơn, để được thấy tất cả mọi thứ về vùng đất cố đô đầy truyền thống mà mình vẫn từng được nghe qua những trang sách.






























